Sẽ không bao giờ tôi có thể tha thứ cho mình về lỗi lầm ngày xưa. Bởi vì nó, tôi đã mãi mãi mất đi một nửa yêu thương của cả cuộc đời mình.


Ngày ấy, tôi vào bệnh viện mổ ruột thừa, anh ra chăm người thân ốm. Duyên trời xui khiến cho chúng tôi gặp nhau. Anh là sinh viên gốc Nghệ thật thà, tôi là cô gái miền sơn cước dạn dĩ. Anh hơn tôi 5 tuổi, vậy mà trông cứ khù khờ trong chiếc quần tây và áo sơ mi kẻ sọc. Dáng người anh nhỏ, gầy nhưng khuôn mặt thì toát lên vẻ thông minh, cương nghị. Tôi như bị hút hồn khi nhìn vào đôi mắt ngời sáng của anh.

Hai tuần ở bệnh viện là quãng thời gian đẹp nhất. Tối, anh và tôi rủ nhau la cà khắp phố xá, có hôm quên cả giờ về, để rồi phải trèo cổng bệnh viện vào, bị ông bảo vệ quạt cho một trận. Anh rối rít xin lỗi trong khi tôi cố gắng lắm mới nhịn được cười.

Hai năm, tình yêu của chúng tôi đủ độ chín. Hai đứa cùng ước hẹn một tương lai tươi sáng lúc anh và tôi cùng học xong. Những bức thư đi về nồng cháy những yêu thương. Rồi anh ra trường và làm việc ở Huế, tôi là sinh viên năm thứ ba đại học Hà Nội. Mỗi ngày qua đi, tình yêu tôi dành cho anh đong đầy nỗi nhớ. Mùa hè năm đó, tôi hứa sẽ đáp tàu vào Huế thăm anh. Nhưng rồi, tôi đã làm anh thất vọng. Hai lần tôi thất hứa… Thế là hai đứa nói chia tay.

Khi tôi thảng thốt nhận ra mình đã mất anh thật sự thì đã muộn. Tôi đã quá kiêu ngạo, quá tự tin với suy nghĩ: “Anh chẳng bao giờ có thể rời xa tôi”. Điều đó đã xảy ra, tôi bàng hoàng đau đớn. Tôi chới với trong cảm giác mất mát. Tôi khóc thật nhiều và xin anh đừng rời xa tôi nhưng rồi chẳng thay đổi được gì.

Khoảng thời gian đó, tôi đã sống như một cái xác vô hồn. Những tháng ngày chìm trong nước mắt. Tôi bỏ học, rong chơi tìm quên.

Rồi tôi nhận được tin anh cưới vợ. Chị ấy hơn anh ba tuổi. Gia đình anh không đồng ý, nhưng anh vẫn kiên quyết làm đám cưới. Anh không mời tôi tham dự. Tôi biết anh sợ tôi tổn thương, nhưng tôi giận anh…

Gặp lại sau 4 năm xa cách. Anh ra Hà Nội công tác và điện cho tôi. Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ. Tôi đã rất vui và hồi hộp. Tôi tưởng trái tim mình đã đóng băng, nhưng khi thấy anh, giản dị trong quần tây áo trắng, vẫn nét mặt kiên nghị ấy, trái tim tôi loạn nhịp. Anh cười hiền, còn tôi chỉ trực trào nước mắt.

Anh hỏi tôi về cuộc sống hiện tại. Tôi cười buồn rồi bảo: “Nếu bây giờ anh bỏ vợ, em sẽ lấy anh và nuôi con cho anh”.

Chẳng hiểu sao tôi lại thốt ra những lời như thế. Anh trầm lặng suy tư rồi nhìn tôi và nói: “Anh và em bây giờ không thể trở lại như xưa, rồi sẽ có người mang hạnh phúc đến cho em. Đừng sống như vậy nữa”.

Anh bảo, ngày xưa, hai lần anh đã thức cả đêm để chờ chuyến tàu của tôi. Không có điện thoại cá nhân, anh phải nhờ nhà chủ đặt điện thoại cạnh cửa sổ và bắc ghế nằm chờ. Anh sợ điện thoại kêu sẽ làm gia chủ tỉnh giấc. Anh đã rất thất vọng khi tận hai ngày sau tôi mới điện lại cho anh và bảo tôi có việc đột xuất. Một lần có thể thứ tha… Nhưng tôi đã phạm sai lầm tới lần thứ hai. Cuộc sống sinh viên nghèo lắm. Sau lần thứ hai đó, anh rủ bạn thân đi nhậu cho tới lúc say chẳng biết gì nữa. Anh quyết định quên tôi.

Tôi không biết giải thích cùng anh thế nào. Lần thứ nhất tôi thất hẹn vì mẹ tôi phải nhập viện phẫu thuật cắt tử cung. Lần thứ hai, anh trai tôi bị tai nạn. Hai lần, đều vào dịp tôi mua vé tàu để vào thăm anh. Hai lần, hai chiếc vé tàu đó đều không được sử dụng.

Tôi bảo anh hãy ôm tôi vào lòng lần cuối, cho tôi được một lần sống lại hạnh phúc của những ngày xưa. Trong vòng tay anh, nước mắt tôi lăn dài.

Tiễn anh ra sân ga, tôi gắng gượng cười, để anh thấy tôi mạnh mẽ, để anh yên tâm trở về với gia đình nhỏ bé của anh.

Tàu chuyển bánh. Một mình tôi lang thang trên sân ga. Anh đã tìm được bến đỗ cuối cùng. Còn chuyến tàu của đời tôi, bao giờ mới cập bến?

 
Top