Con thấy ghen khi bạn ấy nhận lời đi chơi với một chàng trai nào đó! Con thấy buồn khi niềm vui hay nỗi buồn của bạn ấy không hiện hình ảnh con... Con không hiểu nổi mình nữa! Con yêu bạn ấy thật rồi...!

Mẹ à! Con biết nói với Mẹ như thế nào đây! Con khổ tâm lắm, nhưng thật sự là con không thể tiếp tục giấu mẹ thân yêu của con thêm được nữa!

Mẹ biết không? Khi con còn nhỏ, mẹ vẫn thường kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích, những tấm lòng nhân hậu, yêu thương, những con người nghèo khổ, tốt bụng, những tình yêu lớn lao, sự hi sinh tận tuỵ...

Con lớn lên giữa tình thương yêu của bố mẹ, được sống trong sự ngọt ngào và chăm nom của gia đình, con thật sự rất hạnh phúc và biết ơn công lao dưỡng dục của bố mẹ suốt hơn 20 năm qua!

Bố mẹ đâu biết? Khi con đỗ Đại học cũng là lúc con phải rời xa vòng tay của bố mẹ để bắt đầu cho mình cuộc sống tự lập. Con tập cho mình thói quen khi không có bố mẹ bên cạnh, con cũng không ăn chơi đua đòi với nhóm bạn hư hỏng... con sống như một con ốc, suốt ngày gói mình trong cái vỏ bọc cứng rắn và luôn trong tư thế tự vệ...

Con cũng có những người bạn trai theo đuổi, nhưng chẳng hiểu sao con lại chẳng có một chút cảm tình nào với họ! Con cũng không thích gặp gỡ hay làm quen bất cứ người bạn khác giới nào vì họ không cho con có được cảm giác an tâm và tin tưởng. Nhưng, trái lại, người bạn gái thân nhất từ khi con chân ướt chân ráo vào trường luôn tạo cho con cảm giác tin cậy và gần gũi...

Người bạn gái ấy luôn cho con có được cảm giác tin tưởng và gần gũi...

Những lần con khóc, chỉ có bạn ấy bên cạnh động viên, an ủi con, những hôm con ốm, bạn ấy lặng lẽ chăm sóc và thuốc thang cho con, những lúc con nhớ gia đình, chỉ có vòng tay bạn ấy mới ôm con vào lòng... khi ấy con cảm giác bình yên và hạnh phúc lắm!

Nhưng, cuộc đời quả thật quá nghiệt ngã... Và, con biết mình không phải là người con gái bình thường như biết bao người con gái khác. Con không khát khao một bờ vai cứng rắn của một người con trai bên cạnh, cũng chẳng rung động trước ánh mắt trìu mến nào của người bạn khác giới và con cũng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ lập gia đình với một người đàn ông, bắt đầu làm vợ, làm mẹ...

Con chỉ muốn suốt đời này được ở cạnh người bạn đã gần gũi con trong suốt những năm tháng qua! Con muốn bạn ấy ôm con vào lòng mỗi khi con thất bại, gục ngã... Những đêm con sốt cao, bạn ấy thức suốt đêm để chăm sóc và thuốc thang cho con, những hôm lạnh lẽo, bạn ấy ôm con để ủ ấm con vào lòng, những lần con sợ ma, bạn ấy nhẹ nhàng động viên, trấn an con và cũng không ngần ngại ngủ cùng con cho con bớt sợ hãi và cô đơn...

Mẹ ơi! Con biết làm sao đây? Bạn ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con được nữa! Nếu như con nói vậy, chắc mẹ sẽ khóc vì con đã có một người bạn thân thật tuyệt vời... Nhưng, mẹ ạ! Con phải làm sao đây khi mỗi ngày, con càng thấy yêu và muốn được gần gũi người bạn ấy hơn!

Con thấy ghen khi bạn ấy nhận lời đi chơi với một chàng trai nào đó! Con thấy buồn khi niềm vui hay nỗi buồn của bạn ấy không hiện hình ảnh con... Con không hiểu nổi mình nữa! Con yêu bạn ấy thật rồi...!

Mẹ ơi! Chắc khi đọc được những dòng này, mẹ sẽ buồn lắm! Nhưng, con không biết chia sẻ cùng ai nỗi lòng của mình cả! Con biết là mẹ sẽ thấy vọng về con lắm, sẽ buồn và khóc nhiều lắm... Nhưng mẹ ơi! Con muốn được sống với giới tính thực sự của mình, được làm những gì trái tim mình mách bảo, được yêu và yêu thương như biết bao người bình thường khác...

Con sợ sẽ phải vĩnh viễn mất đi người bạn thân nhất của mình!

Con không dám nói ra tình cảm với bạn ấy vì con sợ khi nói ra những điều đó, con sẽ phải mất đi người bạn thân nhất của mình! Nhưng nếu không nói, con cũng sẽ phải mất bạn ấy vĩnh viễn... Con thật sự rất khổ tâm và dày vò lương tâm khi thật sự con không biết mình sẽ phải đối diện với tình cảm của mình như thế nào nữa?

Mẹ ơi! Hãy cho con một lời khuyên đi mẹ! Con biết rằng mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con gái của mẹ mà!

Hãy cứu rỗi tâm hồn của con, mẹ ơi!

 
Top