Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang suy nghĩ anh ạ. Hoặc có thể là một thoáng khó hiểu và chậm tiêu (em vốn ngốc mà) hoặc lúc ấy anh bỗng như một dấu chấm hỏi to đùng, khó hiểu và khó hiểu! Những khoảnh khắc như vậy hãy dành cho em một chút kiên nhẫn, anh nhé!
Em muốn thời gian ngừng trôi để được ngắm mình hạnh phúc thế nào. Em muốn dừng lại, không suy nghĩ, chỉ đơn giản là lắng nghe và cảm nhận sâu hơn cái khoảnh khắc ấy, để biết đó là thật chứ không phải giấc mơ... và để thấy cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng nhưng nó thật đáng yêu, phải không anh?
Hoặc khi ấy đang có điều gì đó khiến tim em khẽ nhói đau và có lẽ em thấy mình giận anh một chút!
Có đôi khi em hay im lặng...
Hoặc khi ấy, chỉ đơn giản là em muốn được ngắm anh thật lâu thế thôi (xem anh có dễ thương giống em không ấy mà).
Này là cái trán bương bướng này.
Này là nụ cười ngọt ngào pha lém lỉnh.
... và này là đôi mắt cứ hay làm tim người ta như muốn tan ra.
Ôi, người đâu mà dễ ghét lạ! Không sao thương nổi!
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang nhớ, nỗi nhớ sâu tưởng chừng như muốn nhấn chìm luôn cả em, nhớ đến phát điên, đến bực cả mình, khó chịu và cáu ghét!
Hoặc khi ấy, có thể em đang sợ, rất sợ vì điều gì đó. Tay em lạnh, tim em lạnh, em chỉ muốn nhắm mắt lại, đếm 1 2 3 và biến mất! Khi ấy, dù có thế nào, hãy nắm tay em thật chặt, đừng buông ra anh nhé!
Hoặc khi ấy... có thể em đang khóc! Dẫu biết nước mắt là thứ quý giá không thể để người khác dễ dàng nhìn thấy được, dẫu biết trên đời này có loại pha lê mong manh nhưng khó vỡ... Dẫu thế, pha lê cũng vẫn là pha lê, con gái cũng vẫn là con gái, và với anh em vẫn là cô bé!
Hoặc khi ấy, chỉ đơn giản là em đang tận hưởng cảm giác chờ đợi.
Em chờ tiếng chuông báo có tin nhắn để nghe tim khẽ giật mình hồi hộp.
Chờ cái hôn ngọt ngào "ngủ ngon... em nhé!" để em mang những bình yên và hạnh phúc vào cả trong giấc ngủ.
Chờ câu "Morning em yêu!" quen thuộc mỗi sáng để thấy ngày tràn ngập nắng.
Chờ câu hỏi rất chi là dễ ghét: "Nhưng mà có thương người ta không?" để em nghe tim mình thì thầm rằng: "em yêu anh, yêu nhiều hơn cả hôm qua và chắc chắn là không bằng ngày mai!...
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang thật sự rất bình yên... bên anh! Em biết... ở nơi nào đấy không mưa, không mây đen, không giông bão, không sấm chớp, không nắng chói chang và gió rát. Nơi ấy chỉ có nắng dịu dàng và gió ngọt ngào, có bóng bay, có kẹo bông, có cầu vồng 7 sắc, có màu xanh của cỏ, có ngôi sao sáng nhất của anh và em, có tiếng cười giòn tan và những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nơi ấy em được là chính em. Nơi ấy em biết yêu anh và biết được anh yêu.
Tim anh - nơi ấy em bình yên và ấm áp!
Là khi ấy em đang suy nghĩ anh ạ. Hoặc có thể là một thoáng khó hiểu và chậm tiêu (em vốn ngốc mà) hoặc lúc ấy anh bỗng như một dấu chấm hỏi to đùng, khó hiểu và khó hiểu! Những khoảnh khắc như vậy hãy dành cho em một chút kiên nhẫn, anh nhé!
Em muốn thời gian ngừng trôi để được ngắm mình hạnh phúc thế nào. Em muốn dừng lại, không suy nghĩ, chỉ đơn giản là lắng nghe và cảm nhận sâu hơn cái khoảnh khắc ấy, để biết đó là thật chứ không phải giấc mơ... và để thấy cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng nhưng nó thật đáng yêu, phải không anh?
Hoặc khi ấy đang có điều gì đó khiến tim em khẽ nhói đau và có lẽ em thấy mình giận anh một chút!
Có đôi khi em hay im lặng...
Hoặc khi ấy, chỉ đơn giản là em muốn được ngắm anh thật lâu thế thôi (xem anh có dễ thương giống em không ấy mà).
Này là cái trán bương bướng này.
Này là nụ cười ngọt ngào pha lém lỉnh.
... và này là đôi mắt cứ hay làm tim người ta như muốn tan ra.
Ôi, người đâu mà dễ ghét lạ! Không sao thương nổi!
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang nhớ, nỗi nhớ sâu tưởng chừng như muốn nhấn chìm luôn cả em, nhớ đến phát điên, đến bực cả mình, khó chịu và cáu ghét!
Hoặc khi ấy, có thể em đang sợ, rất sợ vì điều gì đó. Tay em lạnh, tim em lạnh, em chỉ muốn nhắm mắt lại, đếm 1 2 3 và biến mất! Khi ấy, dù có thế nào, hãy nắm tay em thật chặt, đừng buông ra anh nhé!
Hoặc khi ấy... có thể em đang khóc! Dẫu biết nước mắt là thứ quý giá không thể để người khác dễ dàng nhìn thấy được, dẫu biết trên đời này có loại pha lê mong manh nhưng khó vỡ... Dẫu thế, pha lê cũng vẫn là pha lê, con gái cũng vẫn là con gái, và với anh em vẫn là cô bé!
Hoặc khi ấy, chỉ đơn giản là em đang tận hưởng cảm giác chờ đợi.
Em chờ tiếng chuông báo có tin nhắn để nghe tim khẽ giật mình hồi hộp.
Chờ cái hôn ngọt ngào "ngủ ngon... em nhé!" để em mang những bình yên và hạnh phúc vào cả trong giấc ngủ.
Chờ câu "Morning em yêu!" quen thuộc mỗi sáng để thấy ngày tràn ngập nắng.
Chờ câu hỏi rất chi là dễ ghét: "Nhưng mà có thương người ta không?" để em nghe tim mình thì thầm rằng: "em yêu anh, yêu nhiều hơn cả hôm qua và chắc chắn là không bằng ngày mai!...
Có đôi khi em hay im lặng...
Là khi ấy em đang thật sự rất bình yên... bên anh! Em biết... ở nơi nào đấy không mưa, không mây đen, không giông bão, không sấm chớp, không nắng chói chang và gió rát. Nơi ấy chỉ có nắng dịu dàng và gió ngọt ngào, có bóng bay, có kẹo bông, có cầu vồng 7 sắc, có màu xanh của cỏ, có ngôi sao sáng nhất của anh và em, có tiếng cười giòn tan và những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nơi ấy em được là chính em. Nơi ấy em biết yêu anh và biết được anh yêu.
Tim anh - nơi ấy em bình yên và ấm áp!