Gửi anh, người mà em rất yêu.
Mấy ngày trước em đã có một giấc mơ, giấc mơ về anh, một giấc mơ rất lạ. Lạ vì sao anh có biết ko? Là vì nó ko phải một giấc mơ thường, nó là một cơn ác mộng ám ảnh em, cho đến tận hôm nay em vẫn còn nhớ như in những gì diễn ra lúc em đang trong trạng thái ko tiềm thức đó.
Một giấc mơ mà trong đó, anh ko còn bên em nữa.
Cứ nghĩ về nó là em lại buồn, và bắt đầu khóc.
Em còn nhớ như in:
Em đi giữa một con đường rất lớn, thất thần bước từng bước nặng trĩu. Em cứ nép vào một góc, tay che nửa gương mặt. Những con người xa lạ nhìn em với con mắt thương hại.
Vì em đang khóc.
Và phải cố gắng che đậy sự yếu đuối của mình.
Em ngồi phịch xuống một cái ghế ở công viên, nhắn tin cho anh…
Anh trả lời em…”Em biết sự thật mà”. Và rồi khóa máy.
Em ko hiểu. Từ lúc đó em ko gặp anh được nữa. Dù có, anh cũng chỉ xuất hiện chút ít, rồi lại biến mất. Cứ như một cơn gió, mà gió thì làm sao em với tới được anh àh.
Lần đầu tiên, em có cảm giác rằng, khi xa anh, em cảm thấy trống trải vô cùng.

Em bật dậy, trong đầu vẫn còn y nguyên cảnh tượng chỉ có một mình đó. Và em lại khóc, cả trong giấc mơ lẫn khi đã tỉnh.
Em ko dám bước ra khỏi giường, ko dám đi rửa mặt…em sợ có ai đó phát hiện ra rằng mắt em đỏ hoe.
Em vẫn nằm, nước mắt vẫn cứ chảy.
Em sợ hãi vô cùng.
Càng nghĩ tới anh nhiều hơn, em lại càng ko ngăn được mình khóc.

Chắc anh sẽ thấy rằng em rắc rối quá, chỉ là một giấc mơ thôi, giấc mơ chắc gì đã là thật…
Anh sẽ lại nói là, ko sao đâu, ngoan nè, ôm nè…
Anh luôn muốn làm em cảm thấy an tâm, em biết điều đó…
Nhưng sao lòng em chẳng yên.
Vì em ko được như anh ngốc ạh, em ko đủ can đảm gạt bỏ một giấc mơ như thế.
Vì em yếu đuối, em dù bình thường có mạnh mẽ tới như thế nào, nhưng suy cho cùng, em vẫn chỉ là một đứa con gái.
Anh biết mà , con gái yếu đuối lắm.
Sẽ ra sao khi ko có anh ở cạnh em?
Đó là câu hỏi em luôn tự hỏi chính mình…
Và chẳng bao giờ có một câu trả lời chính xác.
Anh àh, anh có trả lời được cho em ko?
Anh có nghĩ như em ko ?
Em sợ cảm giác cô đơn, sợ cứ phải đối diện với mọi thứ một mình.
Từ lúc nào đó em đã quen có anh bên cạnh, quen dựa vào anh, quen cảm giác được anh che chở.



Thế nên,
Làm sao em chịu đựng được khi mà anh ko ở bên em thường xuyên được nữa..
Làm sao em chịu đựng được khi mà ko thể gọi anh anh, ko thể nói với anh rằng em cần anh đến thế nào..
Làm sao em chịu đựng được…
Vì em yêu anh, ngốc ạh. Yêu anh nhiều vô cùng, nhiều đến không làm sao để diễn tả hết…nhiều nhiều lắm.
Ngày ngày gặp anh, em lúc nào cũng cười, cũng giỡn vô tư. Anh cũng thế. Nhưng sự thật thì ko lúc nào em ko nghĩ về những gì em đã nói ở trên.
Vì sẽ có một lúc em đối mặt với nó.
Lúc đó em phải làm gì đây cơ chứ…?

Sao em buồn vô cùng…Em đang khóc.
Anh àh
Em nhớ,
Có lần em khóc, anh đã ôm em, cho em mượn bờ vai của anh…nhưng rồi lại bảo em phải mạnh mẽ lên...
Có lần…
Và ko biết bao nhiêu lần, anh ở bên cạnh và che chở cho em.
Anh àh
Em yêu anh
Em ko muốn để mất anh, em ko muốn bản thân em phải bước một mình một lần nữa
Và em sợ cảm giác khi ko còn anh nữa.
Anh , Yêu anh, thật nhiều…
Em ko biết khi nào anh mới đọc được những dòng này, có khi là năm sau ấy. Vì lúc đó anh mới onl lại và đọc blog em…
Quãng thời gian đủ dài để em có bình tâm lại.
Em mong là thế...

Blog
 
Top