"Em sẽ yêu anh, yêu anh mãi thôi. Nhớ đến anh như đêm nhớ ngày. Những vui buồn ngày mình bên nhau, anh ơi có hay".



Không biết từ lúc nào em đã sợ rằng mình sẽ mất anh nhỉ? Em sợ đến một ngày nào đó anh không còn nghĩ về em nữa. Em lo sợ cảm xúc của mình sẽ như thế nào đây ?




Có thể em sẽ rất bình thản, nhưng là sự bình thản trong cô đơn. Nhưng cũng có thể em cảm thấy rất buồn vì thật kỳ lạ, anh là người gieo cho em nhiều cảm xúc.




Đôi khi em tự nhủ giá như em không gặp anh thì có lẽ đến bây giờ em vẫn còn là một cô gái lạnh lùng, không biết đến nhớ thương và những dằn vặt của tình yêu. Nhưng có những lúc em lại sợ rằng em đang ích kỷ, có thể tình cảm này chưa phải tình yêu, có thể em chỉ muốn thoả mãn tính hiếu thắng của mình. Nhưng anh ạ, nỗi nhớ anh là có thật, ngày nào em cũng nhớ, nhớ anh nhiều lắm.

Em rất buồn... buồn lắm nhưng em không thể nói cho bất kỳ ai biết. Đôi khi nước mắt em đã chảy nhưng em vội gạt đi vì hai chữ: Không thể. Đôi khi mắt em nhìn xa xăm nghĩ về ngôi nhà hp của chúng mình nhưng em vội vàng không dám nghĩ tới vì hai chữ: Không thể.

Anh à! Cảm ơn sự vô tình đã cho em biết sự tồn tại của anh. Dù em chẳng thể một lần được gặp anh nhưng em sẽ trân trọng anh như điều quý giá của cuộc đời.
 
Top