Lời nói không thành câu trong lúc trăng trối của anh khiến tôi không biết nên tha thứ hay nên tiếp tục oán trách, dằn vặt nốt những ngày ngắn ngủi còn lại của cuộc đời…

Tôi tuy sinh ra ở miền đồng lúa nước nhưng từ nhỏ đã được bố mẹ lo cho ăn học tử tế. Rồi tôi đỗ đại học Luật, bố mẹ cũng được mở mày mở mặt khi ai ai trong làng cũng khen tôi xinh xắn, hiền lành lại học giỏi hơn người.

Tôi miệt mài học thêm, làm thêm, mãi đến khi ra trường vẫn chưa ngó ngàng đến chuyện yêu đương. Tôi quyết tâm phấn đấu cho sự nghiệp rồi mới tính đến chuyện riêng tư.

24 tuổi tôi vào làm ở một công ty Luật tại thành phố và học lên cao học. Bố mẹ khuyên tôi nên lo dần đến chuyện riêng tư để bố mẹ yên lòng. Thời gian ấy tại lớp học thạc sĩ tôi đã gặp Hiếu. Tôi “đổ” anh vì tính khí hiền lành, điềm đạm. Bố mẹ, họ hàng nhà tôi cũng khen anh đẹp trai, hiền lành, công việc lại ổn định. Chúng tôi yêu nhau suốt hai năm học cao học đó rồi kết hôn khi cả hai đã có trong tay tấm bằng thạc sĩ.

Tôi là con một nên rất mong muốn được ở gần bố mẹ để chăm lo lúc trái gió trở giời. Tôi tha thiết bàn với anh và anh đồng ý. Anh nói anh cũng muốn sống ở miền quê với không khí thoáng đãng trong lành hơn là những bon chen trong thành phố. Bố mẹ chồng tôi không phản đối vì nhà anh đông anh chị em, anh không phải là con trưởng cũng không phải là con út. Thật may anh lại thi vào được phòng pháp lý của tỉnh, tôi làm ở pháp lý ở huyện cho tiện bề chăm sóc gia đình.

Thực lòng tôi biết ơn anh, biết ơn gia đình anh đã cho tôi có một cuộc sống bình yên đến thế. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen bố mẹ tôi tốt số có được thằng con rể hiền. Mà đúng, anh quan tâm chăm sóc cha mẹ tôi tận tình như cha mẹ đẻ anh vậy.

Rồi hạnh phúc của chúng tôi được nhân lên khi đứa con đầu lòng chào đời. Cháu là một bé trai kháu khỉnh, thông minh và cũng đẹp trai giống bố. Tôi ngây ngất trong hạnh phúc vẹn toàn, cho đến một ngày...

Con trai tôi nô đùa với bạn ở trường ngã và bị thương phải đưa đến bệnh viện. Cháu có chỉ định phải truyền máu vì mất quá nhiều máu. Anh đề nghị bác sĩ thử máu để anh có thể truyền máu cho con. Kết quả xét nghiệm đến với nhà tôi như tiếng sét giữa trưa hè: Cả hai bố con dương tính với HIV.

Bố mẹ tôi ngất lên ngất xuống. Bố tôi vì sốc quá, huyết áp lên cao, phải cấp cứu ngay khi nghe tin tại bệnh viện. Tôi bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngỡ bệnh viện nhầm lẫn và yêu cầu thử đi thử lại. Kết quả vẫn là dương tính. Tôi đi kiểm chứng bản thân mình trong tuyệt vọng... Cả nhà tôi bị nhiễm HIV.

Những ngày chăm con ở bệnh viện tôi sống mà như người chết. Tôi lục tìm ký ức, chất vấn mình đi tìm căn nguyên của căn bệnh quái ác. Không, chắc chắn không phải là tôi.

Hiếu hình như đã biết chuyện gì đã xảy ra, sau cả ngày trời im lặng anh thú tội với tôi trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Thủa còn sinh viên anh đã qua một mối tình. Cô ta tên Thảo, quê Hải Phòng. Họ yêu nhau được khoảng gần một năm thì dọn về chung sống. Kéo dài được gần nửa năm thì họ chia tay vì anh phát hiện Thảo có người khác.

Anh xin tôi tha thứ vì trước đây đã không thú nhận với tôi về sự thật sống chung đó. Anh nói vì rất yêu tôi nên không muốn quá khứ không đáng có ấy phá tan tình yêu và những dự định của hai người. Anh không hề biết mình đã nhiễm HIV.

Quá tuyệt vọng, tôi thốt lên những lời lẽ cay độc nguyền rủa chồng. Tôi giận anh sống buông thả, giận anh dối trá, tôi cũng giận mình không chịu tìm hiểu kỹ càng. Lần đầu tiên tôi hét lên trong điên cuồng: “Tôi hối hận vì lấy anh!”.

Ở cái miền quê yên bình này, HIV chẳng khác nào căn bệnh hủi thời xưa. Ánh mắt người đời nhìn tôi trước kia ngưỡng mộ bao nhiêu thì bây giờ khinh khi, miệt thị bấy nhiêu. Sự thiếu hiểu biết của người dân quê về HIV biến mẹ con chúng tôi thành những kẻ phạm tội đáng nguyền rủa. Đáng thương hơn là thằng con bé bỏng của tôi, nhìn cháu lúc nào cũng lủi thủi một mình mà lòng tôi đau như cắt.

Lời trăng trối cuối cùng không thành câu của anh làm tôi day dứt: “Chỉ vì anh bồng bột...”. Oán trách anh giờ đây có nghĩa lý gì? Hạnh phúc, hy vọng và niềm tin của gia đình tôi cũng theo anh ra đi. Trước mặt tôi giờ đây là một con đường mịt mù, xa tít tắp mà tôi không biết phải bước tiếp thế nào
 
Top