Muốn tìm khoảng lặng nơi Sài thành vồn vã chỉ có thể dừng chân ghé qua những quán café, nhâm nhi ly café: một mình hay cùng bạn bè, hay cùng tình nhân…

Không gian gợn lên sống mũi một dải hương rất trầm, mùi của gỗ, mùi của đất… Tất cả dường như chẳng hợp với cô gái 20 chút nào.

Họ say sưa bên nhau như một nửa yêu thương, họ trao cho nhau những cái nắm tay dịu dàng, những nụ hôn trộm… Rồi sau đó cô gái lại mỉm cười như đang hạnh phúc lắm. Nếu có dễ dàng bắt gặp, thì chẳng ai lại nghĩ rằng họ không phải là một đôi tình nhân; có thể ta sẽ mỉm cười, ta sẽ chúc phúc.

Vẫn mùi hương của gỗ, vẫn mùi hương của đất. Và giờ lại có cơn mưa. Cái chữ "lặng" lại được kéo xuống chùng chình. Họ xiết chặt tay nhau. Nhưng mỗi người lại nghĩ về những điều rất khác. Anh? Em? Cô gái thấy lòng dâng lên thứ cảm giác nôn nao đến lạ lùng. Cô muốn nhìn sâu vào khóe mắt, muốn chạm vào trái tim. Nhưng cô gái lại ghì lòng xuống như là rất… bình yên.

Anh 30 và em 20…

Anh vẫn ngồi bên em, nhưng trong anh lại nghĩ về người con gái khác, một người chiếm giữ lấy cả trái tim anh, tâm trí của anh. Em 20, em không thể hiểu được vì sao anh vẫn ngồi bên em đây? Có phải vì anh là… 30?


Anh 30, anh như một thế giới mà em khó chạm vào. Em chỉ ngắm nhìn, và thắc mắc như một đứa trẻ.

Em nghe người ta nói, khi người ta mệt mỏi trên đường tình, người ta sẽ hiểu: Để yêu một người thật khó, người ta thấy ngấm hơn, sâu hơn; người ta bỗng ngại tìm những điều mới, và người ta sẽ lại nhớ về những người cũ thôi.

Anh 30, anh như một thế giới mà em khó chạm vào. Em chỉ ngắm nhìn, và thắc mắc như một đứa trẻ.

Em nghe người ta nói, khi 30 người ta bắt đầu quyết định, người ta thích sự chắc chắn và không muốn những điều do dự có trên cõi đời này. Như vậy có phải là: Anh có thể gần em, chạm vào em nhưng không thuộc về em?

Hay nhỉ? Thì ra con người ta chỉ vì chán sự phiêu lưu mà phủi đi những gì mình đang cảm nhận? Tại sao lại phải sống với chỉ là nỗi nhớ? Em 20, em không hiểu.

Người ta nói với em rằng: Em không hiểu vì em 20.

Người ta nói với em rằng: Anh 30, anh không cần cô gái 20, chỉ biết nhõng nhẽo, trẻ con và hay không chắc chắn với chính mình; anh 30, anh không còn thời gian để dùng dằng; anh 30, anh bắt đầu quyết định.

Người ta nói thì em hiểu. Vậy anh cứ ngồi bên em đi, anh cứ nghĩ về một thế giới khác đi. Em sẽ ngồi yên ở đây. Em sẽ mỉm cười khi anh thở dài và quay về phía em, sẽ mỉm cười khi anh xiết chặt tay em. Em sẽ nghe mùi của gỗ, em sẽ nghe mùi của đất, em sẽ ngắm những cơn mưa lạ lùng. Và khi không thấy anh nữa, khi ấy anh là… 30.

Người ta cũng nói với em rằng: Cảm nhận của 30 và 20 rất khác nhau: Đã qua và đang đến…


Em hiểu. Em là hạt nắng.

Theo 24h
 
Top