Hai người gặp nhau sau bao ngày tháng cách xa, và cái gì phải đến sẽ đến. Tình cảm xưa trỗi dậy mãnh liệt cho dù cả hai đã có vợ có chồng. Thoa lấy Thân có duyên nhưng không có phận. Cả quãng đời làm vợ, làm mẹ chịu bao tủi cực đớn đau khi phải chung sống với một người chồng không có tình thương yêu, chia sẻ. Tất cả chỉ là nghĩa vụ, nghĩa vụ làm vợ, nghĩa vụ làm mẹ, nghĩa vụ để hiếu lễ với gia đình nhà chồng. Chung quy cũng bởi trong trái tim Thân lúc nào cũng ôm ấp bóng hình người con gái ấy. Thiên của ngày xưa…

Thuở trước, Thân và Thiên là đôi bạn khác trường, khác lớp. Thân hơn Thiên hai tuổi, học giỏi và đa tài. Hai trường khác nhau nhưng liền kề nhau. Tình yêu tình cờ sẽ không đến nếu không có bức tường ngăn cách giữa hai trường đại học. Vào một ngày, Thân cùng đám bạn trai nghịch ngợm ở trường “vượt rào” trèo qua bức tường ngăn cách, ngó qua thấy một cô gái mặc chiếc juýp trắng và áo phông đỏ đi đôi giầy trắng rất môđen đang ngồi đọc sách một mình trên ghế đá trong khuôn viên trường. Nàng thật đẹp! Mái tóc cắt ngắn gọn gàng ôm lấy khuôn mặt đẹp tự nhiên không một chút phấn son. Nàng say sưa đọc hết trang sách này rồi lại lần giở trang sách kia. Đứng từ xa quan sát, Thân như bị thôi miên trước vẻ đẹp quyến rũ, yểu điệu, thướt tha như một ca sĩ nổi tiếng mà Thân từng biết đến. Thân đứng như trời trồng trước vẻ đẹp tự nhiên, thiên phú của nàng. Như có một sức hút vô hình níu giữ bước chân chàng quân tử, Thân không thể bỏ đi trước vẻ đẹp mê hồn ấy. Thân từ từ tiến đến gần cô gái ngồi trên băng ghế đá và nhẹ nhàng hỏi: “Em tên gì?”. Cô gái ngước cặp mắt to tròn như con nai vàng ngơ ngác, nhỏ nhẹ đáp: “Em là Thiên. Còn anh…?”. Anh là Thân. Nghe giọng em hình như không phải người vùng này. Thiên nở nụ cười thật quyến rũ: “Chúng ta là đồng hương mà. Em đã biết anh từ trước. Cả đám con gái trường em kháo nhau về một anh Thân học giỏi, đẹp trai, đa tài”. Thân mỉm cười dễ thương: “Thế à? Vậy mà bây giờ anh mới biết em”. Từ đó tình yêu nảy nở giữa hai người. Thân và Thiên đã có những ngày đẹp nhất trong đời sinh viên. Ngày ngày lên giảng đường học tập, tối tối gặp nhau trong khuôn viên của trường, tay trong tay, mắt trong mắt, chỉ nhìn nhau mà chẳng nói lên lời.

Rồi trong chuyến thực tập năm cuối, thế nào mà hai trường lại cùng thực tập tại một nơi. Cuộc tình như được tiếp thêm sức mạnh bởi khoảng cách không gian và thời gian dần thu hẹp. Một buổi chiều hò hẹn sau khi các bạn sinh viên đã kéo về hết, người ở ký túc xá, người lục tục trở về những căn nhà trọ tồi tàn. Chỉ còn Thân và Thiên ngồi nán lại trên băng ghế gỗ dài gợi nhớ thời sinh viên. Thân ngồi sát bên Thiên định nói lên điều trái tim bấy lâu hằng ấp ủ, nhưng Thiên đã gạt nhẹ cánh tay Thân đang ôm ngang eo và thì thầm: “Đừng nhé anh. Ngộ nhỡ người ta trông thấy. Em hiểu anh muốn nói điều gì. Nhưng em muốn cả hai đứa đều ổn định công việc, có tương lai tiền đồ vững chắc, rồi sẽ tính sau. Chuyện ấy vẫn còn chưa vội”. Thân buồn lơi cánh tay đang ôm ngang bờ eo Thiên. Cụt hứng. Tiếng bước chân mang giày cao gót của người con gái vội vã xa dần. Thân đuổi theo như muốn níu giữ gót chân người đi, người đã phũ phàng tình cảm của Thân, người đã từng được mệnh danh là hoa khôi của khoá học, giờ đã bỏ rơi anh trơ trọi lại một mình.

Thế rồi duyên số dắt tay Thoa tìm đến với Than. So về tài sắc, Thoa không kém Thiên là mấy. Là con gái út trong nhà, được chiều chuộng từ nhỏ nhưng Thoa lại chăm chỉ hay lam hay làm, đảm đang tề gia nội trợ, quán xuyến gia đình chu đáo. Ngày Thân đưa Thoa về ra mắt mẹ cha, ông bà ưng ý lắm, cứ khen nắc nỏm con bé được cả người lẫn nết. Mẹ Thân còn chêm vào mấy câu gọi là lấy khí thế cho con trai: “Anh còn kén chọn đâu đâu. Trong mấy cô bạn gái của anh tôi ưng nhất cái Thoa xinh xắn, thảo hiền. Mà năm nay anh đâu còn trẻ nữa. Mau mau yên về gia thấy cho tôi có cháu bế cháu bồng”. Nể lời cha mẹ, Thân tặc lưỡi gật đầu đồng ý. Ngày cưới cô dâu vô tư mặt tươi cười hơn hớn còn chủ rể buồn xo như vừa bị mất cha. Cha Thân như hiểu lòng con trai đang đau cắt từng khúc ruột. Ông lựa lời anh ủi: “Anh cứ về sống với chị ấy. Rồi sẽ có hạnh phúc. Ngày xưa tôi và mẹ anh lấy nhau có tìm hiểu, tình tang gì đâu, mà vẫn có các anh các chị, vẫn sống với nhau êm ấm thuận hoà cho đến tận ngày nay”. Thân nghe lời cha thì thở dài ngao ngán, nhưng vẫn ôn tồn nói cho cha vui lòng: “Cha đã dạy con xin vâng lời. Chỉ mong cha mẹ sống lâu muôn tuổi, cho con cháu chúng con được phận nhờ”. Cha Thân gật gù ra chiều đồng ý lắm.

Dư âm mối tình đầu ngọt ngào vẫn theo Thiên vào từng giấc ngủ, bữa ăn...(Hình minh hoạ)

Cuộc sống vợ chồng tưởng đơn giản mà chẳng chút giản đơn. Về chung sống với Thoa rồi, Thân mới hiểu trái tim mình vẫn chưa nguôi nghĩ về người con gái ấy. Anh bỏ đi tối ngày, khi thì viện lý do làm thêm, khi thì bận việc họp hành, hội họp… Thân cố gắng bố trí làm sao cho thời gian càng ít ở nhà càng tốt: “Càng ít phải gặp người đàn bà mà mình không yêu thì càng tốt bấy nhiêu”. Thân nghĩ thầm như vậy. Rồi những đứa con vẫn lần lượt ra đời như cái lẽ thường tình phải thế. Thao chỉ nghĩ giản đơn: Thân cho mình một gia đình, vẫn đều đặn đưa lương về cho vợ con, và cho Thoa những đứa con khoẻ mạnh, như thế là quá đủ đối với một người đàn bà cầu toàn về gia đình hơn sự nghiệp. Thế là Thoa tận tâm tận lực với chồng với con, yêu thương chồng con hết lòng và yêu thương cả gia đình nhà chồng như chính gia đình nhà mình. Thoa cúc cung phục vụ Thân từng bữa ăn giấc ngủ, lo cho chồng con béo khoẻ béo đẹp ra, tinh thần ngày một tươi vui thoải mái. Thoa làm thế cũng là một cách níu giữ tình cảm chồng, bởi trong sâu thẳm linh cảm của người phụ nữ, Thoa biết chồng mình vẫn ôm ấp bóng hình một người con gái. Thao muốn chiếm trọn trái tim chồng. Tưởng rằng như thế Thân sẽ hoàn toàn thuộc về vợ con, nhưng sự đời không đơn giản như người ta vẫn tưởng, trong một đêm tụ tập bạn bè không về nhà, Thân đã gặp lại Thiên, người con gái một thời anh đắm say và theo đuổi. Tình cảm thời tuổi trẻ bùng phát không cái gì kìm giữ. Thân đã lén lút hẹn hò cùng Thiên. Càng gặp lại người tình xưa, Thân càng thấy cuộc sống vợ chồng sao nhạt nhẽo. Tối tối, mỗi khi chồng Thiên đi vắng, Thân lại lén lút gọi điện, nhắn tin cho Thiên: “Thiên của anh, em đang làm gì? Em đã đi ngủ chưa:”. Tiếng Thiên đáp lại trong điện thoại: “Em chưa ngủ vì chờ anh đấy. Nhưng hôm nay chồng em đang ở nhà. Anh ấy đang nằm trông con ở tầng dưới, không hẹn gặp anh được đâu. Thôi để hôm khác nhé, em cúp máy đây”. Rồi Thiên vội vã nhào xuống tầng dưới ôm ghì lấy đứa con như muốn tranh giành tình cảm với chồng. Chồng Thiên ngờ ngợ như nhận ra điều gì đổi khác ở vợ, nhưng vẫn làm thinh coi như không biết chuyện gì. Kỳ thực, chồng Thiên muốn để xem vợ xử sự ra sao. Nhưng sâu thẳm trong trái tim Thiên hiểu, dư âm mối tình đầu ngọt ngào vẫn theo Thiên vào từng giấc ngủ, bữa ăn.

Thoa biết chồng đang lén lút hò hẹn qua điện thoại với người phụ nữ khác. Bao nhiêu kìm nén, chịu đựng bấy nhiêu chung sống như không thể giữ nổi. Thoa bỗng chốc trở thành người đàn bà nổi loạn. Đi làm về tới nhà Thoa không thèm chợ búa, cơm nước, đá thúng đụng nia, nấu món ăn khi chát, khi khê, đến cung cách nói năng, xử sự với bố mẹ chồng và nhà chồng cũng trở nên xấc xược. Trước kia đi đâu làm gì Thoa cũng báo cho chồng hoặc xin phép bố mẹ chồng tử tế, nhưng nay thì khác hẳn. Thoa ở trong nhà chồng mà không hề biết phép tắc, đi không hỏi, về không chào. Cha mẹ Thân ngao ngán lắc đều nhìn con dâu biến chất, chẳng biết khuyên nhủ ra sao, đành gọi con trai tới hỏi: “Anh Thân, anh xem dạo này chị ấy khó ở làm sao? Anh là con trai trưởng trong nhà, phải biết bảo ban vợ chứ!”. Thân trừng cặp mắt trắng dã đáp lời cha mẹ: “Ông bà cứ mặc nó. Nó hỗn láo với ông bà rồi con sẽ trị nó”. Máu trong người Thân như sôi lên khi nghĩ về Thoa, nhưng đêm đến, Thân lại không nguôi nhớ về Thiên. “Thoa đã như thế, mình chẳng tiếc gì nữa”. Thân nhủ thầm và quyết định tìm đến Thiên.

Ban đầu cũng chỉ là những cuộc hẹn tại quán nước bên hè, hay một quán cà phê khuất nẻo. Những phút giây ngoài vợ ngoài chồng chỉ mới bắt đầu bằng cái nắm tay, mắt nhìn sâu trong mắt. Rồi một buổi chiều tan giờ làm việc, Thân đã rủ Thiên đến nhà nghỉ Thiên Đường. Tại đó, Thân và Thiên đã có những phút giây ngọt ngào và say đắm. Lúc đó, Thân mới nhận ra tình yêu đích thực của Thân là Thiên chứ không phải là Thoa.

Lời đề nghị thẳng thắn của chồng muốn tìm về mối tình đầu xuât sắc khiến Thoa nghẹn ngào chẳng nói nên lời. Thân đã bỏ đi từ lâu, vui vẻ và toại nguyện bên người tình cũ. Còn Thoa ngồi như hoá đá, câm lặng trong màn đêm đang dần buông.

 
Top